Hiển thị các bài đăng có nhãn du lịch việt nam. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn du lịch việt nam. Hiển thị tất cả bài đăng
19 thg 9, 2013
10 thắng cảnh đẹp nhất Việt Nam
Bán Đảo Sơn Trà.
Cách Đà Nẳng không xa lắm, bán đảo Sơn Trà được thiên nhiên ưu ái ban tặng tất cả những gì cần có để tạo nên một thắng cảnh thiên nhiên đầy màu sắc từ dãi cát trắng uốn quanh những con sóng xanh biết,những dạt san hô lung linh và cánh rừng rậm rạp. Bán đảo Sơn Trà được coi là "lá phổi xanh" của thành phố Đà Nẳng, thu hút hàng ngàn du khách đến để giải cơn nóng nắng của mùa hè.
2.Lăng Nhà Nguyễn.
Là một cụm kiến trúc được xây dựng rất kỳ công và hùng vỹ, nằm cạnh kinh thành huế và trải dài dọc theo dòng sông Hương thơ mộng. Đến đây, du khách sẽ phải trầm trồ vì muôn vẻ đẹp của các lăng mộ khác nhau , được xây dựng theo đường lối tôn giáo địa phương đặc trưng cho từng vị Vua trị vì từng triều đại trong lịch sử hình thành.Nổi bật nhất phải kể đến lăng Khải Định(Ứng Lăng), một công trình giao thoa giữa văn hóa Đông-Tây, giữa lịch sử và cá tính của triều đại Khải Định.
3.Đảo Phú Quốc.
Là hòn đảo lớn nhất Việt Nam, còn được mệnh danh là Đảo Ngọc, nằm trong dãi quần thể 22 hòn đảo lớn nhỏ tạo thành huyện đảo Phú Quốc. Ngoài những bãi cát dài nằm yên bên làn nước trong xanh, mát lạnh, bãi san sô rực rỡ màu sắc hoang sơ, Phú Quốc còn được thiên nhiên ban tặng cho những cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn cùng thảm thiên nhiên phong phú, da dạng, thu hút du khách đến khám phá bởi vẻ đẹp rất hoang sơ.
4.Đồng Bằng Sông Cửu Long.
Là một vùng đồng bằng nằm ở phía tay nam Việt Nam, được bồi đắp bởi phù sa sông Cửu Long nên được gọi là Đồng bằng sông Cửu Long hay Miền Tây Nam Bộ. Nơi đây không chỉ là vựa lúa lớn nhất nước mà còn được du khách biết đến là quê hương của vô số loại trái cây đặc sản thơm ngon được xuất đi khắp nơi. Đồng bằng sông Cửu Long được đưa vào thơ-ca, được lưu lại trong mắt du khách gần xa với những cánh đồng lúa bát ngát, con lạch, con kênh uốn lượn bao bọc lấy những gò đất nổi trước khi chảy ra biển.
5.Đèo Trạm Tôn(Cổng Trời) - Sapa.
Nếu muốn cảm nhận hết vẻ đẹp hữu tình như trong tranh vẽ của Sapa với núi non trùng điệp, thung lũng xanh ngắt thấp thoáng những ngôi làng nhỏ cổ kính, rừng tre bạt ngàn hay những cánh đồng bậc thang đẹp mô hồn, quí khách nên đi ngược lên trên để đến nơi được mệnh danh là Cổng trời của Sapa quanh năm mây phủ này. Từ đây , du khách có thể phóng tầm nhìn bap quát xung quanh, để tận hưởng hết cảnh sắc hùng vĩ của núi rừng Hoàng Liên.
6.Công Viên Quốc Gia Phong Nha - Kẻ Bàng.
Phong Nha-Kẻ Bàng nằm ở một khu vực núi đá vôi rộng khoảng 200.000 ha, là khu bảo tồn thiên nhiên đã được Unesco công nhận là di sản thiên nhiên Thế Giới. Nơi đây qui tụ hơn 300 hang động lớn nhỏ liên kết với nhau dài khoảng 80km và hình thành nên cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ.
7.Vịnh Hạ Long.
Nhìn từ xa, Vịnh Hạ Long như một bức tranh thủy mặc sống động bao gồm hàng ngàn núi đá vôi và các hòn đảo đa dạng về kích thước và hình dạng, có bờ biển dài 120 km vối thảm động thực vực vô cùng phong phú.
Trong cuộc bình chọn 7 Kỳ quan thiên nhiên thế giới mới do tổ chức New7Wonders tổ chức và công bố vào đầu tháng 11 năm 2011 thì Vịnh Hạ Long đã chính thức ghi tên mình vào 1 trong 7 cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ nhất thế giới.
8.Chùa Một Cột.
Nằm giữa lòng Hà nội, Chùa Một Cột là một tổng thể kiến trúc vô cùng độc đáo của Việt Nam, còn được biết đến với tên Chùa Mật, Liên Hoa Đài hay Diên Hựu Tự. Được xây nhựng vào năm 1049 để tái hiện lại một giấc mơ kì lạ của Vua Lý Thái Tông. Ngôi chùa được xây bằng gỗ và nằm trên một cây cột duy nhất.
Ngày nay , chùa Một Cột được lấy làm biểu tượng của Thủ đô Hà Nội và ngay tại quận Thủ Đức-Thành phố Hồ Chí Minh cũng có một phiên bản khác của chùa Một Cột.
9.Ghềnh Đá Đĩa.
Là ghềnh đá có cấu tạo rất kỳ lạ bao gồm nhửng tảng đá lớn dựng đúng xếp chồng lên nhau đều đặn đến độc đáo. Tuy vẫn chưa được nhiều du khách biết đến nhưng nó đã trở thành viên ngọc của ngành du lịch Việt Nam. Nhìn những tảng đá cứ xếp chồng lên nhau đến kỳ lạ làm ta liên tưởng đến việc như có 1 nghệ sỹ đã tạo nên chúng vậy.
10.Cố Đô Huế.
Là một quần thể kiến trúc nằm dọc 2 bên bờ sông Hương, tập hợp một loạt các ngôi chùa, cổng chào, dòng suối, phòng ốc, vườn thượng uyển và cả những ngôi chùa cổ kính, từng là thủ đô của nước Việt nam thống nhất từ năm 1802 dưới triều Nguyễn.
Ngày 11/12/1993 UNESCO đã quyết định công nhận quần thể di tích Cố đô Huế là di sản văn hoá của nhân loại.
29 thg 8, 2013
Mù Cang Chải, lắng nghe và cảm nhận
Mù Cang Chải dịu dàng. Mù Cang Chải tự âm thầm hát bài ca của riêng mình… Hãy tới đó và lắng nghe…
Vào tháng 9,10 là mùa gặt Mù Cang Chải. Người ta lên đó ngắm cảnh, chụp ảnh nhiều lắm. Những sườn đồi chỉ toàn màu vàng ươm của lúa chín, lượn vòng theo ruộng bậc thang như những lượt sóng mềm mại. Đẹp mộng mị, mê hoặc, lãng mạn và thanh thoát…
*
Vẻ đẹp chỉ có riêng nơi này, vùng đất này, góc trời này. Một vẻ đẹp riêng biệt nhưng lại hào phóng dành cho tất cả những ai tới đây. Mù Cang Chải dâng hiến. Mù Cang Chải dịu dàng. Mù Cang Chải tự âm thầm hát bài ca của riêng mình…Hãy tới đó và lắng nghe…
Lao Chải cách huỵên lỵ Mù Cang Chải gần 15 km. Khép nép bên sườn núi, giữa những sóng lùa vàng ruộng bậc thang. Đường đất lổn nhổn khó đi vì chưa có đường bê tông. Mùa mưa thì lầy lội phải biết. Tai nạn cũng chả tránh được.
*
Dốc, trơn, khấp khuỷu, một bên là vách núi, bên kia là vực sâu, bên dưới là những ruộng bậc thang. Vì chỉ toàn núi nên ít mặt bằng. Dành hết đất để làm ruộng bậc thang mà người nơi xa đến chỉ thấy vẻ đẹp thoát nhiên giữa núi rừng mà không biết những thân phận, kiếp người phải tập quen sống treo mình bên những vách núi đá.
Trường tiểu học Lao Chải chỉ có ba dãy nhà. Một dãy nhà xây lợp proximan, còn hai dãy nhà kia làm bằng gỗ mục nát do người H’Mông xây để cho con em mình có chỗ ở và học. Mặt bằng không đủ để có nhà ở, bếp ăn và chỗ vui chơi cho cả giáo viên lẫn học sinh.
Một cái lán bé xíu, trống hoác có ba chân kiềng để tụi trẻ tự nấu ăn với nhau sau giờ học treo bên vách núi. Lối đi lên chỉ là cái cầu bằng gỗ và những bậc thang đất. Có đứa nấu xong cơm lúc bê xuống trượt chân đổ hết cả chả còn gì mà ăn. Tất cả có 50 đứa trẻ từ lớp 1 đến lớp 5 nhít lít trứng gà, trứng vịt, nhà ở xa trường nên chúng tụ về đây ở và học. Chúng tự hình thành từng nhóm nhỏ 3,4, 5…đứa góp gạo thổi cơm chung.
*
Bữa cơm là nồi cơm lèn chặt, có độn ngô, sống sít và một nồi mì tôm làm canh lõng bõng nước. Có nhóm thêm món gừng trộn muối. Chả có bát đũa, cứ cầm thìa sục thẳng vào nồi cơm múc lên ăn. Cũng chả đủ nên chúng chuyền nhau cái thìa. Bữa cơm diễn ra ở bất kỳ đâu mà chúng thấy tiện: hè nhà, cạnh bếp, sân…Những đôi mắt ngước nhìn người lạ trong veo, ngượng ngập, miếng ăn bỗng ngập ngừng khó nuốt.
Lứa tuổi ấy ở thành phố biết làm gì nhỉ? Vòi vĩnh, ăn ngon, mặc đẹp mà vẫn còn mè nheo đòi hỏi…Bữa ăn cha mẹ quát nạt bắt ăn cái này, cái kia vì sợ con mình không đủ dinh dưỡng. Nâng như nâng báu vật, hứng như hứng nguồn lộc trời ban. Vì người ta vẫn cứ nói, con cái là lộc của trời mà.
Còn những đứa trẻ ở Lao Chải này có được gọi là lộc trời ban không nhỉ? Chúng phải tự chăm lo bản thân. Sau giờ học tự nấu ăn với những nồi cơm méo mó, đen sì vì muội củi. Tự an ủi cái dạ dày mình bằng bữa cơm trương phềnh, sống sít vì chưa khéo nấu. Chỉ biết đổ gạo, đổ nước vào và đun sôi lên. Có nồi cơm còn không đủ cả hơi nóng để làm cơm chín. Vậy mà chúng vẫn ăn như chả có chuỵên gì. Tay đen sì vì bếp củi lửa nhưng chả thấy đứa nào rửa ráy và cũng chả có ai quát nạt đi rửa tay. Hàng tuần tự vào rừng nhặt củi về đun vào thứ 5 được nghỉ học…
*
Đám trứng gà, trứng vịt ấy vẫn cứ đùa chạy quanh sân, đứa thì ngồi tựa cửa nhìn người lạ, nhìn trời đất, cũng có đứa chả nhìn gì, như nghĩ ngợi, như chiêm nghiệm điều gì đó…Lạ thế, mình cứ ám ảnh bởi hình ảnh tụi trẻ con vùng cao ngồi tựa cửa nhìn ra ngoài. Dường như bên trong ngôi nhà dù nghèo nàn ấy vẫn là nơi an toàn nhất với chúng.
Còn ngoài kia…Ngoài kia là gì? Chắc chúng chưa bao giờ biết. Vì thế chúng chưa bao giờ biết thế nào là sung sướng, hạnh phúc? Và chắc chúng chưa bao giờ biết chúng khổ như thế nào…Bao nhiêu đời rồi những thế hệ đã nhận từ tổ tiên, ông bà, cha mẹ của hồi môn nỗi khổ sở, đói nghèo như thế này?
Các cô giáo ở Lao Chải và Nậm Khắt đều bảo, nếu bữa cơm mà có thêm miếng thịt thì chắc là nhiều đứa trẻ sẽ lại đến trường học chữ.
*
Ở đây phụ huynh không phải “chạy” trường, mà nhà trường và giáo viên “chạy” học sinh…Nhưng họ chả biết “chạy” để có học sinh đến trường và được dạy dỗ bằng cách nào khi miếng ăn còn chưa ấm bụng? Giờ như có một cái phao nhỏ bấu víu: miếng thịt vào mỗi bữa ăn.
Bạn nhớ nhé, chỉ cần có miếng thịt vào bữa ăn, có thể sẽ có nhiều trẻ vùng cao đến trường. Một miếng thịt nhỏ bé mà có thể bạn phải nài nỉ con cái, cháu chắt bạn ăn như là sự tra tấn. Một miếng thịt mà con cái, cháu chắt bạn ăn rồi nhè ra như ăn cái gì gớm giếc lắm…
*
Đó là sự thật, một sự thật đau xót trên mảnh đất này. Và ngay tại nơi được gọi là “Danh lam thắng cảnh quốc gia ruộng bậc thang Mù Cang Chải”.
Vào tháng 9,10 là mùa gặt Mù Cang Chải. Người ta lên đó ngắm cảnh, chụp ảnh nhiều lắm. Những sườn đồi chỉ toàn màu vàng ươm của lúa chín, lượn vòng theo ruộng bậc thang như những lượt sóng mềm mại. Đẹp mộng mị, mê hoặc, lãng mạn và thanh thoát…
*
Vẻ đẹp chỉ có riêng nơi này, vùng đất này, góc trời này. Một vẻ đẹp riêng biệt nhưng lại hào phóng dành cho tất cả những ai tới đây. Mù Cang Chải dâng hiến. Mù Cang Chải dịu dàng. Mù Cang Chải tự âm thầm hát bài ca của riêng mình…Hãy tới đó và lắng nghe…
Lao Chải cách huỵên lỵ Mù Cang Chải gần 15 km. Khép nép bên sườn núi, giữa những sóng lùa vàng ruộng bậc thang. Đường đất lổn nhổn khó đi vì chưa có đường bê tông. Mùa mưa thì lầy lội phải biết. Tai nạn cũng chả tránh được.
*
Dốc, trơn, khấp khuỷu, một bên là vách núi, bên kia là vực sâu, bên dưới là những ruộng bậc thang. Vì chỉ toàn núi nên ít mặt bằng. Dành hết đất để làm ruộng bậc thang mà người nơi xa đến chỉ thấy vẻ đẹp thoát nhiên giữa núi rừng mà không biết những thân phận, kiếp người phải tập quen sống treo mình bên những vách núi đá.
Trường tiểu học Lao Chải chỉ có ba dãy nhà. Một dãy nhà xây lợp proximan, còn hai dãy nhà kia làm bằng gỗ mục nát do người H’Mông xây để cho con em mình có chỗ ở và học. Mặt bằng không đủ để có nhà ở, bếp ăn và chỗ vui chơi cho cả giáo viên lẫn học sinh.
Một cái lán bé xíu, trống hoác có ba chân kiềng để tụi trẻ tự nấu ăn với nhau sau giờ học treo bên vách núi. Lối đi lên chỉ là cái cầu bằng gỗ và những bậc thang đất. Có đứa nấu xong cơm lúc bê xuống trượt chân đổ hết cả chả còn gì mà ăn. Tất cả có 50 đứa trẻ từ lớp 1 đến lớp 5 nhít lít trứng gà, trứng vịt, nhà ở xa trường nên chúng tụ về đây ở và học. Chúng tự hình thành từng nhóm nhỏ 3,4, 5…đứa góp gạo thổi cơm chung.
*
Bữa cơm là nồi cơm lèn chặt, có độn ngô, sống sít và một nồi mì tôm làm canh lõng bõng nước. Có nhóm thêm món gừng trộn muối. Chả có bát đũa, cứ cầm thìa sục thẳng vào nồi cơm múc lên ăn. Cũng chả đủ nên chúng chuyền nhau cái thìa. Bữa cơm diễn ra ở bất kỳ đâu mà chúng thấy tiện: hè nhà, cạnh bếp, sân…Những đôi mắt ngước nhìn người lạ trong veo, ngượng ngập, miếng ăn bỗng ngập ngừng khó nuốt.
Lứa tuổi ấy ở thành phố biết làm gì nhỉ? Vòi vĩnh, ăn ngon, mặc đẹp mà vẫn còn mè nheo đòi hỏi…Bữa ăn cha mẹ quát nạt bắt ăn cái này, cái kia vì sợ con mình không đủ dinh dưỡng. Nâng như nâng báu vật, hứng như hứng nguồn lộc trời ban. Vì người ta vẫn cứ nói, con cái là lộc của trời mà.
Còn những đứa trẻ ở Lao Chải này có được gọi là lộc trời ban không nhỉ? Chúng phải tự chăm lo bản thân. Sau giờ học tự nấu ăn với những nồi cơm méo mó, đen sì vì muội củi. Tự an ủi cái dạ dày mình bằng bữa cơm trương phềnh, sống sít vì chưa khéo nấu. Chỉ biết đổ gạo, đổ nước vào và đun sôi lên. Có nồi cơm còn không đủ cả hơi nóng để làm cơm chín. Vậy mà chúng vẫn ăn như chả có chuỵên gì. Tay đen sì vì bếp củi lửa nhưng chả thấy đứa nào rửa ráy và cũng chả có ai quát nạt đi rửa tay. Hàng tuần tự vào rừng nhặt củi về đun vào thứ 5 được nghỉ học…
*
Đám trứng gà, trứng vịt ấy vẫn cứ đùa chạy quanh sân, đứa thì ngồi tựa cửa nhìn người lạ, nhìn trời đất, cũng có đứa chả nhìn gì, như nghĩ ngợi, như chiêm nghiệm điều gì đó…Lạ thế, mình cứ ám ảnh bởi hình ảnh tụi trẻ con vùng cao ngồi tựa cửa nhìn ra ngoài. Dường như bên trong ngôi nhà dù nghèo nàn ấy vẫn là nơi an toàn nhất với chúng.
Còn ngoài kia…Ngoài kia là gì? Chắc chúng chưa bao giờ biết. Vì thế chúng chưa bao giờ biết thế nào là sung sướng, hạnh phúc? Và chắc chúng chưa bao giờ biết chúng khổ như thế nào…Bao nhiêu đời rồi những thế hệ đã nhận từ tổ tiên, ông bà, cha mẹ của hồi môn nỗi khổ sở, đói nghèo như thế này?
Các cô giáo ở Lao Chải và Nậm Khắt đều bảo, nếu bữa cơm mà có thêm miếng thịt thì chắc là nhiều đứa trẻ sẽ lại đến trường học chữ.
*
Ở đây phụ huynh không phải “chạy” trường, mà nhà trường và giáo viên “chạy” học sinh…Nhưng họ chả biết “chạy” để có học sinh đến trường và được dạy dỗ bằng cách nào khi miếng ăn còn chưa ấm bụng? Giờ như có một cái phao nhỏ bấu víu: miếng thịt vào mỗi bữa ăn.
Bạn nhớ nhé, chỉ cần có miếng thịt vào bữa ăn, có thể sẽ có nhiều trẻ vùng cao đến trường. Một miếng thịt nhỏ bé mà có thể bạn phải nài nỉ con cái, cháu chắt bạn ăn như là sự tra tấn. Một miếng thịt mà con cái, cháu chắt bạn ăn rồi nhè ra như ăn cái gì gớm giếc lắm…
*
Đó là sự thật, một sự thật đau xót trên mảnh đất này. Và ngay tại nơi được gọi là “Danh lam thắng cảnh quốc gia ruộng bậc thang Mù Cang Chải”.
27 thg 8, 2013
Những điểm du lịch thú vị nhất Việt Nam
Nếu bạn muốn được đón ánh nắng bình minh đầu tiên, hoặc thử mình trên vùng đất nóng nhất của Việt Nam, hãy thử khám phá những địa danh thú vị dưới đây nhé.
Mũi Điện, thuộc thôn Phước Tân, xã Hòa Tâm, huyện Đông Hòa, Phú Yên, được xem là nơi đón ánh bình minh đầu tiên của Việt Nam. Vào lúc mặt trời mọc, du khách có thể cảm nhận tia nắng của ngày mới từ bất kỳ vị trí nào trên vùng đất này, song vị trí được yêu thích nhất là trên đỉnh của ngọn hải đăng Mũi Điện. Từ trên cao, du khách có thể quan sát hình ảnh mặt trời dần ló dạng trên mặt biển, và cả hình ảnh phản chiếu trên mặt nước khi mặt trời đã lên cao. Phóng tầm mắt về phía đất liền, du khách có thể thấy được bãi Môn mờ ảo trong sương sớm.
Cách rừng Phù Mát 60km và nằm trong đoạn giao hợp của sông Lam, nhưng từ sau 9h sáng, nhiệt độ của Cửa Rào (xã Xá Lượng, huyện Tương Dương, Nghệ An) chưa bao giờ thấp hơn 37 độ. Vào những ngày miền Bắc rét đậm, nơi này vẫn “rang khô” người dân với ánh nắng chói chang. Hè là thời điểm người dân nơi đây sợ nhất, bởi tất cả các vật dụng được nhúng nước đều nhanh chóng chuyển sang khô giòn. Luồng gió từ quạt máy cũng chuyển thành hơi nóng. Ban ngày nắng nóng là vậy, nhưng đêm đến, hầu hết người dân phải cuộn mình trong chăn, hay áo ấm để chống rét.
Nằm gọn trong khu vực rừng và sông, nhưng Cửa Rào lại được biết đến như một “lò sấy Đông Dương”
Chịu tác động cùng lúc của hai cơ chế gió mùa Đông Bắc và Tây Nam nên đồi cát Mũi Né (khu phố 5, phường Mũi Né, thành phố Phan Thiết, Bình Thuận) không ngừng thay đổi diện mạo sau một đêm hay trận gió lớn. Vì nguyên nhân đó, đồi cát này được xếp hạng nhất về việc thay đổi hình dạng tự nhiên. Ngoài việc gây ngạc nhiên với những “chiếc áo mới”, nơi đây cũng mang đến cho du khách giây phút mạo hiểm trong trò chơi trượt cát độc đáo. Để tránh nắng, thời gian thích hợp để khám phá đồi cát là từ 5-6h sáng hàng ngày.
Được khởi công vào tháng 11/2002 và hoàn thành vào ngày 12/12/2006, cầu Thị Nại dài gần 7 km, nối thành phố Qui Nhơn với bán đảo Phương Mai (khu kinh tế Nhơn Hội) là cây cầu vượt biển lớn nhất Việt Nam. Nhìn từ thành phố Quy Nhơn hay bán đảo phương Mai, cầu Thị Nại duyên dáng và kỳ vĩ vắt ngang mặt nước bao la. Vào buổi chiều, đứng trên cầu có thể thấy tháp Thầy Bói dập dờn trên sóng nước, Bãi Nhạn mờ xanh, Cồn Chim lấp lóa những cánh cò, tiếng chim nhạn chao chát hoà trong những làn gió mát rượi mang đến cảm giác thanh bình và yên ả.
Được làm năm 2002 với chiều dài 85m, rộng 6m, mái lợp bằng cỏ tranh, vách bằng những tấm tre đan với nhau, nhà Dài tại buôn Giang Lánh, xã Krông Na, huyện Buôn Đôn, Đắk Lắk được coi là nhà dài dài nhất. Đồ đạc bên trong ngôi nhà mang đậm nét Tây Nguyên với những rui mè, những chiếc gùi, bếp lửa… Ngoài việc mua vé tham quan, khám phá những nét đặc thù của ngôi nhà với giá 15.000 đồng/người, du khách có thể trải nghiệm cảm giác ngủ đêm tại đây với giá 150.000 đồng/ người. Để giữ đúng đặc trưng, ngôi nhà không được chia thành từng phòng nhỏ, vì thế hình thức nghỉ qua đêm là ngủ tập thể (sau khi đăng ký, du khách sẽ nhận miếng nệm nhỏ, gối mền rồi tìm một chỗ vừa ý, trải nệm và ngả lưng).
Tọa lạc tại số 1 Công xã Paris (TP. HCM), Vương cung Thánh đường Đức Bà Sài Gòn, thường được biết đến với tên nhà thờ Đức Bà, là ngôi thánh đường nguy nga và cổ kính được xây dựng hoàn toàn bằng các vật liệu nhập từ Pháp. Tại đây hiện giữ một bộ chuông có sức nặng gần 29 tấn (kể cả hệ thống đối trọng) với 6 quả chuông lần lượt có tên là sol, la, si, đô, rê, mi chế tạo tại Pháp. Với trọng lượng như trên, đây được xem là bộ chuông lớn nhất trong các nhà thờ ở Việt Nam. Chuông Rê nặng 2.194kg bên tháp phải của nhà thờ
Tượng Chúa Kitô được hoàn thành năm 1995 trên đỉnh Tao Phùng, thuộc Núi Nhỏ (Vũng Tàu) là bức tượng Chúa lớn nhất nước ta. Tượng cao 32m, sải tay dài 18,4m, được đặt trên khối bê tông cao khoảng 4m chạm hình bữa tiệc cuối cùngcủa chúc Giê Su và 12 môn đồ. Trong lòng tượng có cầu thang xoắn ốc gồm 133 bậc dẫn du khách lên cánh tay của tượng. Hai bên vai tượng Chúa được thiết kế như hai ban công đủ chỗ cho nhiều người đứng ngắm cảnh biển, núi đồi và những ngọn gió mát của Vũng Tàu.
Nơi đón ánh bình minh đầu tiên
Mũi Điện, thuộc thôn Phước Tân, xã Hòa Tâm, huyện Đông Hòa, Phú Yên, được xem là nơi đón ánh bình minh đầu tiên của Việt Nam. Vào lúc mặt trời mọc, du khách có thể cảm nhận tia nắng của ngày mới từ bất kỳ vị trí nào trên vùng đất này, song vị trí được yêu thích nhất là trên đỉnh của ngọn hải đăng Mũi Điện. Từ trên cao, du khách có thể quan sát hình ảnh mặt trời dần ló dạng trên mặt biển, và cả hình ảnh phản chiếu trên mặt nước khi mặt trời đã lên cao. Phóng tầm mắt về phía đất liền, du khách có thể thấy được bãi Môn mờ ảo trong sương sớm.
Thử tài chịu nóng tại Cửa Rào
Cách rừng Phù Mát 60km và nằm trong đoạn giao hợp của sông Lam, nhưng từ sau 9h sáng, nhiệt độ của Cửa Rào (xã Xá Lượng, huyện Tương Dương, Nghệ An) chưa bao giờ thấp hơn 37 độ. Vào những ngày miền Bắc rét đậm, nơi này vẫn “rang khô” người dân với ánh nắng chói chang. Hè là thời điểm người dân nơi đây sợ nhất, bởi tất cả các vật dụng được nhúng nước đều nhanh chóng chuyển sang khô giòn. Luồng gió từ quạt máy cũng chuyển thành hơi nóng. Ban ngày nắng nóng là vậy, nhưng đêm đến, hầu hết người dân phải cuộn mình trong chăn, hay áo ấm để chống rét.
Nằm gọn trong khu vực rừng và sông, nhưng Cửa Rào lại được biết đến như một “lò sấy Đông Dương”
Đồi cát chịu khó “thay áo”
Chịu tác động cùng lúc của hai cơ chế gió mùa Đông Bắc và Tây Nam nên đồi cát Mũi Né (khu phố 5, phường Mũi Né, thành phố Phan Thiết, Bình Thuận) không ngừng thay đổi diện mạo sau một đêm hay trận gió lớn. Vì nguyên nhân đó, đồi cát này được xếp hạng nhất về việc thay đổi hình dạng tự nhiên. Ngoài việc gây ngạc nhiên với những “chiếc áo mới”, nơi đây cũng mang đến cho du khách giây phút mạo hiểm trong trò chơi trượt cát độc đáo. Để tránh nắng, thời gian thích hợp để khám phá đồi cát là từ 5-6h sáng hàng ngày.
Cây cầu vượt biển dài nhất
Được khởi công vào tháng 11/2002 và hoàn thành vào ngày 12/12/2006, cầu Thị Nại dài gần 7 km, nối thành phố Qui Nhơn với bán đảo Phương Mai (khu kinh tế Nhơn Hội) là cây cầu vượt biển lớn nhất Việt Nam. Nhìn từ thành phố Quy Nhơn hay bán đảo phương Mai, cầu Thị Nại duyên dáng và kỳ vĩ vắt ngang mặt nước bao la. Vào buổi chiều, đứng trên cầu có thể thấy tháp Thầy Bói dập dờn trên sóng nước, Bãi Nhạn mờ xanh, Cồn Chim lấp lóa những cánh cò, tiếng chim nhạn chao chát hoà trong những làn gió mát rượi mang đến cảm giác thanh bình và yên ả.
Nhà có chiều dài 85m
Được làm năm 2002 với chiều dài 85m, rộng 6m, mái lợp bằng cỏ tranh, vách bằng những tấm tre đan với nhau, nhà Dài tại buôn Giang Lánh, xã Krông Na, huyện Buôn Đôn, Đắk Lắk được coi là nhà dài dài nhất. Đồ đạc bên trong ngôi nhà mang đậm nét Tây Nguyên với những rui mè, những chiếc gùi, bếp lửa… Ngoài việc mua vé tham quan, khám phá những nét đặc thù của ngôi nhà với giá 15.000 đồng/người, du khách có thể trải nghiệm cảm giác ngủ đêm tại đây với giá 150.000 đồng/ người. Để giữ đúng đặc trưng, ngôi nhà không được chia thành từng phòng nhỏ, vì thế hình thức nghỉ qua đêm là ngủ tập thể (sau khi đăng ký, du khách sẽ nhận miếng nệm nhỏ, gối mền rồi tìm một chỗ vừa ý, trải nệm và ngả lưng).
Nhà thờ có bộ chuông lớn nhất
Tọa lạc tại số 1 Công xã Paris (TP. HCM), Vương cung Thánh đường Đức Bà Sài Gòn, thường được biết đến với tên nhà thờ Đức Bà, là ngôi thánh đường nguy nga và cổ kính được xây dựng hoàn toàn bằng các vật liệu nhập từ Pháp. Tại đây hiện giữ một bộ chuông có sức nặng gần 29 tấn (kể cả hệ thống đối trọng) với 6 quả chuông lần lượt có tên là sol, la, si, đô, rê, mi chế tạo tại Pháp. Với trọng lượng như trên, đây được xem là bộ chuông lớn nhất trong các nhà thờ ở Việt Nam. Chuông Rê nặng 2.194kg bên tháp phải của nhà thờ
Tượng Chúa Giêsu lớn nhất
Tượng Chúa Kitô được hoàn thành năm 1995 trên đỉnh Tao Phùng, thuộc Núi Nhỏ (Vũng Tàu) là bức tượng Chúa lớn nhất nước ta. Tượng cao 32m, sải tay dài 18,4m, được đặt trên khối bê tông cao khoảng 4m chạm hình bữa tiệc cuối cùngcủa chúc Giê Su và 12 môn đồ. Trong lòng tượng có cầu thang xoắn ốc gồm 133 bậc dẫn du khách lên cánh tay của tượng. Hai bên vai tượng Chúa được thiết kế như hai ban công đủ chỗ cho nhiều người đứng ngắm cảnh biển, núi đồi và những ngọn gió mát của Vũng Tàu.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)